Trang chủ EDA | Doman - Hosting | Siêu thị trực tuyến

Nghịch cảnh giữ con của nữ giáo viên 'chửa hoang'

Các điều hành viên: wwwlevantinh, funnyboy

Nghịch cảnh giữ con của nữ giáo viên 'chửa hoang'

Gửi bàigửi bởi TinNhanh2010 » Thứ 5 03 Tháng 1, 2013 9:21 pm

Nghịch cảnh giữ con của nữ giáo viên 'chửa hoang'

Chị lên lớp trong cái nhìn dè bỉu của đồng nghiệp và ánh nhìn soi xét, hoài nghi của học sinh về những thay đổi trên cơ thể. Đồng nghiệp chị, người tốt thì động viên, kẻ xấu được thể liền nhiếc móc chị, thậm chí, có người đòi đuổi chị ra khỏi trường vì làm ô uế danh dự của người giáo viên, nêu gương xấu cho học trò. Chị ra đường, người ta chỉ trỏ, xì xào: "Đấy, cô giáo mà chửa hoang, còn dạy dỗ gì ai nữa".


Một tương lai chẳng lành

Gặp Hải Anh lần đầu tiên trong lớp học của cấp tỉnh tổ chức, ấn tượng đầu tiên của tôi về chị là ánh mắt rất tự tin ẩn sau cặp kính dày cộp. Học cùng nhau không dài ngày nhưng chị đã để lại cảm tình với tôi bởi cách làm việc nhanh nhẹn, tư duy sáng, luôn tự tin và hoàn cảnh vô cùng đặc biệt của một người làm công tác "chèo đò" như chị: Chị là một nữ giáo viên làm mẹ đơn thân và đã từng bị cơ quan kỷ luật về điều đó.

Hình ảnh
Chị là một nữ giáo viên làm mẹ đơn thân và đã từng bị cơ quan kỷ luật về điều đó.

Chị sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức, bố mẹ chị đều là giáo viên và rất nghiêm khắc. Từ nhỏ, chị đã thông minh, học giỏi, ngoan ngoãn và luôn là tấm gương cho cô em gái bé bỏng. Ngày chị thi đỗ vào Đại học sư phạm, tiếp nối truyền thống của gia đình, bố mẹ chị vui và tự hào lắm, đi đâu, ông bà cũng hớn hở khoe với mọi người. Ra trường, với tấm bằng khá trên tay, chị lập tức được phân công về dạy ở một ngôi trường có tiếng ở ngay trung tâm thị xã, chỉ cách nhà chưa đầy cây số. Bố mẹ chị yên tâm lắm, vì từ nay, cô con gái lớn coi như đã ổn định một phần, chỉ còn chờ ngày lấy chồng, như thế là ông bà không còn lo gì nữa.

Với ngoại hình cao ráo, làn da trắng trẻo, xinh đẹp, chị nhanh chóng trở thành mục tiêu của nhiều chàng trai. Trong đó, một chàng trai đã bị chị chinh phục hoàn toàn bởi cá tính thông minh, mạnh mẽ và tự lập của chị. Anh quê gốc ở Hà Tây cũ, là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả. Anh chị đến với nhau, bạn bè, đồng nghiệp 2 cơ quan đều tấm tắc khen đẹp đôi, khen "trai tài gái sắc".

Sau 1 năm yêu nhau, anh chị bàn tới chuyện cưới xin, anh đưa chị về quê ra mắt gia đình, nhưng bố mẹ anh kịch liệt phản đối. Với ông bà, chuyện anh lên miền núi làm chỉ là 1 bước lùi để 2 bước tiến, ông bà đang tính xin việc cho anh về Thủ đô vào một ngày thật gần. Vậy là, về quê người yêu, chị phải sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người. Mẹ anh không hề hỏi han chuyện gia đình, nhà cửa, cũng không hề nói chuyện gì với chị mà coi chị như người dưng, như khách không mời mà đến. Nhưng chị buồn nhất là anh dường như không mấy bảo vệ chị. Người phụ nữ bao giờ cũng cần một chỗ dựa vững chắc về tinh thần từ người đàn ông họ yêu dấu, song dường như chị không hề cảm nhận được điều đó từ anh. Chị đã lờ mờ dự cảm một điều chẳng lành, dù chị đã mang trong người giọt máu của anh.

Chiến đấu với tất cả để cho con sự sống

Sự xuất hiện của chị dường như là một liều thuốc tăng tốc, thúc giục ông bà bằng mọi cách chạy khắp nơi xin cho anh về làm việc gần nhà. 2 năm ở miền núi, anh đã được vào biên chế nhà nước ngon lành, giờ đã đến lúc anh trở về, bố mẹ đã tìm cho anh một công việc nhiều người mơ ước ngay tại Thủ đô. Biết được điều đó, chị vô cùng lo sợ cho số phận của đứa con trong bụng. Mỗi lần bước chân lên bục giảng, lòng chị như lửa đốt khi nghĩ về thân phận của mình, đứng trước bao học trò, chị luôn dạy dỗ chúng những điều hay, lẽ phải, chị không hình dung được một ngày, hình tượng của chị trong mắt học trò sụp đổ, bố mẹ chị bẽ bàng và bao nhiêu bia miệng của đời sẽ trút lên chị... 24 tuổi đầu, chị còn quá trẻ.

Điều chị đau đớn và bẽ bàng nhất, là anh sau những tác động của bố mẹ, đã dần rời xa chị. Khi nghe chị thông báo về đứa con trong bụng, anh thoáng ngập ngừng. Chị đã hy vọng anh sẽ từ bỏ mọi thứ để ở lại bảo vệ và chở che mẹ con chị, hoặc ít nhất là đưa mẹ con chị đi theo, nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững từ anh. Chị không thể ngăn anh trở về nơi chôn rau cắt rốn, về bên gia đình, ruột thịt. Bất chợt một ngày, chị nhận được điện thoại từ mẹ anh, bà lạnh lùng yêu cầu chị bỏ cái thai trong bụng. Bà nói, bà không muốn con trai bà chôn vùi cuộc đời ở nơi khỉ ho cò gáy là quê chị, càng không muốn anh gắn liền cuộc đời với chị, bởi anh xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn và van xin chị hãy buông tha cho con trai bà.

Hình ảnh
Chị đã hy vọng anh sẽ từ bỏ mọi thứ để ở lại bảo vệ và chở che mẹ con chị hoặc ít nhất là đưa mẹ con chị đi theo.

Nghe những lời nói đó, chị như chết lặng, chị không thể hình dung nổi, vì sao con người ta lại có thể tàn nhẫn với máu mủ của chính mình đến thế. Chị như người mộng du bị trôi vào vòng nước xoáy, càng cố ngoi lên thì càng bị ấn chìm xuống. Và rồi, điều chị lo sợ nhất đã đến, anh lạnh lùng lặp lại tất cả những lời nói của người mẹ và nói lời chia tay với chị. Những lời của anh như cứa vào trái tim chị sắc lạnh: "Hải Anh, em bỏ cái thai đi, chúng ta không cần phải ràng buộc với nhau như thế. Em còn trẻ, mọi thứ rồi sẽ qua, anh là con trai duy nhất, anh phải trở về...". Nghe những lời đó, đáng lẽ phải khóc thì chị lại cười: "Anh đi tìm tương lai đẹp đi, em sẽ nuôi con một mình".

Chị đã khóc ròng hàng đêm khi anh ra đi, cũng bởi chị quá đỗi yêu anh và vết thương do người mình yêu thương gây ra bao giờ cũng đau hơn cả. Lời của chị nói, chị kiên quyết thực hiện. Con chị, từ khi chưa ra đời đã bị cha nó chối bỏ, chị là mẹ, chị sẽ không bao giờ được chối bỏ con, trời đã mang con đến cho chị, chị quyết giữ gìn con, mặc dù, chị biết, chị sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và thử thách.

Khi cái bụng của chị không thể giấu được nữa, mẹ chị - một giáo viên mẫn cán, kiểu mẫu, là hình tượng trong mắt đồng nghiệp không thể chấp nhận được điều này. Bà sốc nặng, đau đớn, bao nhiêu tự hào về chị đổ sụp hết, giờ con bà là đứa chửa hoang, là đứa bị người tình bỏ rơi, và hơn thế, còn ngu dại đến nỗi không biết "giải quyết hậu quả". Bà rít lên, bắt buộc chị phải bỏ con để giữ trọn lấy danh dự cho gia đình. Bà bắt chị đến bệnh viện, chị không nghe, 2 mẹ con giằng co, bà vừa lôi chị đi vừa khóc, chị tay bấu chặt lấy thành giường, nước mắt chan nhòa. Sức mạnh của một nhà giáo trọng danh dự thật ghê gớm, suýt nữa đã lôi tuột tay chị khỏi thành giường, bắt buộc chị đến chỗ bỏ con, nhưng sức mạnh tình mẫu tử còn lớn hơn, chị đã chiến thắng.

Mẹ chị chịu thua nhưng ngày ngày, chị phải sống trong sự hắt hủi, sự tra tấn về tinh thần của mẹ. Đáng lẽ ra, mẹ phải là chỗ dựa lớn nhất của chị, thì giờ, bà lại là vật cản tinh thần lớn nhất mà chị phải vượt qua. Bà hết khóc lại đến gào thét, rồi quay ra kể lể, nhiếc móc chị, không buồn quan tâm đến cả người chồng bị ung thư giai đoạn cuối đang nằm trong bệnh viện, cùng tất cả mọi thứ xung quanh. Cha chị, khi biết việc chỉ biết lắc đầu. Khi ấy, sức khỏe của ông đã yếu lắm rồi, ông chỉ còn nắm được tay chị và nói: "Con là nhà giáo, đáng lẽ phải giữ lấy đạo đức, nhưng... thôi, con đã quyết thế thì cố gắng vậy".

Chị lên lớp trong cái nhìn dè bỉu của đồng nghiệp và ánh nhìn soi xét, hoài nghi của học sinh về những thay đổi trên cơ thể. Đồng nghiệp chị, người tốt thì động viên, kẻ xấu được thể liền nhiếc móc chị, thậm chí, có người đòi đuổi chị ra khỏi trường vì làm ô uế danh dự của người giáo viên, nêu gương xấu cho học trò. Chị ra đường, người ta chỉ trỏ, xì xào: "Đấy, cô giáo mà chửa hoang, còn dạy dỗ gì ai nữa". Chưa hết, có phụ huynh còn gọi điện đến yêu cầu nhà trường không cho chị đứng lớp. Trăm thứ búa rìu như những thứ gai nhọn đổ xuống đầu chị buốt nhói, nhưng chị vẫn kiên cường. Ngày bố chị mất, mẹ chị kiên quyết không cho đứa con gái bụng chửa vượt mặt chịu tang cha. Bà đóng cửa, nhốt chị trong phòng, thấy chị là đuổi, nhưng nhờ có họ hàng khuyên nhủ, chị mới được thắt lên đầu mảnh khăn tang, ngất đi, tỉnh lại vì đau buồn.

Trong thời gian chị mang thai, cơ quan mấy lần họp lên, họp xuống kỷ luật chị, sở giáo dục cũng có công văn về việc yêu cầu kỷ luật, xử lý chị vi phạm đạo đức của nhà giáo. Chị bị chuyển công tác về một trường ven thị, cách xa nhà hơn 20 cây số. Chị biết, đó là một ưu ái dành cho chị, bởi dù sao, chị vẫn được đứng trên bục giảng. Chị lường trước được tất cả những điều này, từ áp lực gia đình, đến sự nghiệp và dư luận xã hội. Những ngày tháng mang thai là những tháng ngày ngập tràn nước mắt, tủi nhục, nhưng chị không một lần ân hận. Chị tự nhủ, sẽ làm hơn thế nữa và chịu đựng nhiều hơn thế nữa, miễn là giữ được sự an toàn cho con chị. Biết bao người ở hoàn cảnh của chị chỉ vì một chữ danh dự đã hủy hoại đi mầm sống của mình? Chị không biết, chị chỉ biết rằng, chị sẽ chiến đấu với tất cả để mang lại cho con sự sống ở đời.

Những giọt nước mắt hạnh phúc

Hình ảnh
Hạnh phúc của người mẹ
Chị thì thầm: "Con yêu, mẹ đã có con, và mẹ chỉ cần như thế!

Ngày sinh con, một mình chị bắt xe ôm với lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ đồ vào viện, mẹ chị kiên quyết không có một đứa con như chị nên chẳng thèm quan tâm. Cô em gái chị lại đi học ở xa nên không giúp được gì. Người ta sinh xong được chồng bế ra phòng hậu sinh thì chị một mình ôm con, lê lết ra phòng ngoài. Đau đớn, nhưng được ôm con trong tay, khoảnh khắc được chạm vào con là giây phút hạnh phúc nhất của người làm mẹ. Chị biết, con gái yêu là món quà lớn lao nhất chị nhận được trong đời, sau bao bão giông chị phải chịu. Sinh con xong, người ta kiêng không sờ vào nước lạnh thì chị tự tay ra bể nước bệnh viện giặt tã cho con, tự đi mua suất cơm bình dân trong bệnh viện. Các chị cùng phòng hậu sinh thấy thế thương quá nên mới nhờ người nhà giúp đỡ cho chị phần nào.

Ôm con lần đầu tiên, nước mắt chị chảy tràn. Nếu trước kia là nước mắt tủi phận, thì giờ đây, chúng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Chị biết, chị sẽ phải đương đầu với nhiều khó khăn, cay đắng nữa, nhưng vì con, chị sẵn sàng vượt qua tất cả. Chị thì thầm: "Con yêu, mẹ đã có con, và mẹ chỉ cần như thế!

Sau 3 ngày, không biết suy nghĩ hay hàng xóm tỉ tê thế nào mà mẹ vào thăm và chăm nuôi 2 mẹ con dù vẫn không thôi nhiếc móc. Chỉ cần thế thôi là chị biết, mẹ đã tha thứ cho chị, bà bế đứa cháu lên nựng: "Cha bố nhà chị, chị từ đâu đến đây?" nhưng lại siết thật chặt và hít hà cháu. Chị nước mắt chan hòa vì hạnh phúc. Sau 4 tháng nghỉ thai sản, chị lại tiếp tục đứng trên bục giảng. Chị tâm sự, lần đầu đứng lớp, đáng lẽ ra phải cảm thấy xấu hổ trước mặt học trò, đồng nghiệp thì chị lại rất tự tin. Có thể, đứng về mặt lý mà nói, chị đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp, trái với quy chuẩn bình thường của xã hội, nhưng đứng từ phía người mẹ, chị là một người mẹ can đảm lạ lùng vì tình yêu con.

Dạy ở trường mới, chị không bị người ta dò xét nhiều về quá khứ của chị, chị dần dần được đánh giá đúng năng lực khi được công nhận là giáo viên dạy giỏi cấp trường, nhưng vẫn không được đi thi giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh vì vấn đề... đạo đức. Sau 8 năm nuôi con một mình, với đồng lương giáo viên 3 cọc, 3 đồng, chị phải rất tiết kiệm chi tiêu và nhận làm thêm việc cho công ty bảo hiểm để kiếm thêm tiền mua sữa cho con. Chị dành tất cả thời gian có thể để chăm sóc, chơi với con, cố gắng bù đắp cho con những thiệt thòi của đứa trẻ không cha. Nhiều người đàn ông đến với chị, nhưng chị từ chối vì con còn quá nhỏ.

Khi tôi gặp chị ở lớp học, chị đã có nhiều năm là chiến sĩ thi đua cấp cơ sở, rồi chiến sĩ thi đua cấp tỉnh cho những cố gắng, phấn đấu không ngừng của mình. Bé Su con gái chị đã học lớp 3, cô bé rất giống mẹ và rất ngoan, học giỏi. Cô bé là tất cả với chị, chị đã hy sinh tất cả tuổi trẻ, sự nghiệp để có con, và con chính món quà trời ban ngọt ngào nhất dành cho chị.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn gặp chị đi chơi cùng bé Su. Tôi đọc thấy trong tiếng cười và ánh mắt tự tin sau cặp kính dày cộp của chị một niềm hạnh phúc lớn lao. Nghe đâu, có một người đàn ông đã tìm đến và yêu thương mẹ con chị thật lòng. Tôi tin, hạnh phúc sẽ mỉm cười với người mẹ ấy...

Trich nguồn: http://congso.com/nghich-canh-giu-con-cua-nu-giao-vien-chua-hoang-8058

Thư mục: http://congso.com/chuyen-cong-so

Công ty thiết kế web VINADesign, thiết kế web nhanh
TinNhanh2010
 
Bài viết: 756
Ngày tham gia: Thứ 7 07 Tháng 8, 2010 4:02 pm
Đến từ: Hồ Chí Minh

Quay về Văn hoá - Xã hội

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến20 khách

cron