Trang chủ EDA | Doman - Hosting | Siêu thị trực tuyến

Anh là chồng hay là … chiếc camera?

Điều hành viên: luv_elevena

Anh là chồng hay là … chiếc camera?

Gửi bàigửi bởi TinNhanh2010 » Thứ 5 13 Tháng 12, 2012 4:37 am

Anh là chồng hay là … chiếc camera?

Tôi như chết đứng, không ngờ người đầu ấp tay gối có trình độ Tiến sĩ lại là người luôn để ý, xét nét cách sống của vợ từng li từng tí.Anh vạch những lỗi nhỏ nhặt của tôi vào trong mail và gửi đến những người thân của anh, của tôi. Đến khi chúng tôi li dị anh đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà, hàng tháng chu cấp nuôi con anh chẳng nhìn mặt đứa bé. Tổn thất về tinh thần ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi những người có học thức cao mà lại không biết cách sống.


Tốt nghiệp đại học được một năm, tôi lập gia đình với anh qua sự mai mối của họ hàng. Tôi là giáo viên cấp ba còn anh là một người có học vị rất cao về Dược làm việc trong một bệnh viện lớn tại thành phố Hồ Chí Minh, anh hơn tôi 13 tuổi. Tuy biết nhau qua lời giới thiệu nhưng trong lúc tìm hiểu, tôi thấy cả hai rất hợp tính.

Những ngày cuối tuần, chúng tôi thường hẹn hò đi chơi xa, đi ăn … cũng vui vẻ như những cặp tình nhân khác. Tình cảm chúng tôi dành cho nhau nảy nở rất nhanh và ba tháng sau quyết định làm đám cưới với lời chúc phúc của hai bên họ hàng. Khi ấy, tôi đã vô cùng sung sướng vì ai cũng nói lấy được chồng nhiều tuổi hơn rất chín chắn, yêu chiều mình.

Cuộc sống vợ chồng năm đầu rất tốt cho tới khi có cu Bo, con trai đầu lòng của tôi chào đời. Tính tình anh bỗng nhiên thay đổi rất nhiều mà tôi không ngờ tới. Anh thường hay cáu gắt, nói tôi “chập cheng” và dọa đưa đơn li hôn ra tòa mỗi khi chúng tôi bất hòa, cãi vã.

Hình ảnh
Mẹ chồng thì luôn miệng chửi tại mẹ con tôi mà con trai bà mới khổ.

Chuyện tình cảm trở nên xấu đến mức cao trào khi chúng tôi cãi nhau và ngay hôm sau anh đi công tác. Ở nhà, bất ngờ tôi nhận được hàng loạt cuộc gọi của hai bên nội ngoại, người thì mắng người thì an ủi. Bao nhiêu là ý kiến trái chiều nhưng tất cả đều nói nhận được một bức mail mà anh đã gửi. Tôi lần tìm rồi cũng hiểu được nguyên nhân tại sao.

Trong thư, anh kể hết tội lỗi của tôi suốt thời gian sống chung và cả những việc mà trước đây anh chưa hề nói với tôi bao giờ.

Tôi nhận thấy anh có kỹ thuật viết lách và chụp ảnh “tuyệt vời” mà không ai “chu đáo”, giỏi hơn thế nữa vì ngoài viết, anh còn chụp những bức ảnh đính kèm làm bằng chứng. Ngồi đọc từng con chữ, tôi như chết đứng, không ngờ người đầu ấp tay gối với mình lại là người luôn để ý, xét nét cách sống của vợ từng li từng tí. Anh như chiếc camera được lắp bí mật trong nhà và chiếu thẳng vào tôi bất cứ lúc nào anh muốn.

Anh chê tôi là người sống không sạch sẽ, nhà cửa không gọn gàng. Phải ! So với anh, thì tôi đúng là người như thế vì ngày nào không đi làm, tôi đếm được anh lau nhà tới 7 lần. Có hôm tôi vừa lau nhà xong thì anh cũng về tới. Tháo chiếc tất ra, anh bảo “ nhà có sạn” mà tôi biết chắc mình lau nhà rất kĩ lưỡng. Thay vì cất cặp xách thì anh lại chạy thẳng vào 2 nhà vệ sinh xem chúng có bị dính nước để vi khuẩn nhiễm vào cơ thể sạch sẽ của người Tiến sĩ.

Anh nói tôi chăm sóc con cái không khoa học, nhà cửa bê bối mà đâu biết rằng anh phải đi công tác suốt ngày. Một tay tôi không thể vừa chăm con, vừa đi làm lại dọn đẹp nhà cửa.. Anh không bao giờ động viên tôi lấy 1 câu hay san sẻ những việc chăm con cùng tôi, ngay cả đến việc tắm cho con anh cũng không biết cách làm.

Anh kể tội tôi “ không biết quý trọng tiền bạc, không xếp ngăn nắp gọn gàng vào ví, lúc nào cũng để tiền trên nóc tủ lạnh, xài tiền phung phí trong khi trước đây đã sống qua cảnh nghèo” . Tôi không ngờ những dòng này mà anh cũng có thể viết khi anh quá hiểu, đó chỉ là những đồng tiền lẻ, tôi để trên hộp giấy mỗi lần đi chợ về và lấy sẽ tiện hơn nếu cần mua thứ gì đó.

Ngang trái hơn, anh viết cả tội tôi “ đã vô ý làm mất chiếc xe Wave lúc đi chợ” mà anh đã mua tặng. Đọc tới đây, tôi chỉ biết cười nhạt như điên dại vì không có gì để nói, kể tội tôi mà anh còn chèn vào hai chữ “vô ý” đó. Mất xe, anh cũng chứng kiến cảnh tôi khóc nức nở đi lững thững từ chợ về đến nhà và không dám mở miệng nói khi anh hỏi. Không ngờ những lời an ủi và sự im lặng của anh khi đó lại là những lời tố cáo về tội mình bây giờ.

Hình ảnh
“ Chồng già vợ trẻ là tiên”, ngẫm câu nói ấy mà tôi thấy phận mình sao chua xót

Anh nói tôi dù có giận cũng không được biểu hiện cho mẹ chồng tôi thấy. Vậy mà khi mẹ tôi vào chăm cháu, anh giận tôi nên bỏ ra ngoài ăn cơm cả tuần không một lời giải thích. Tôi mở miệng nói thì anh giơ tay tát vì tội hỗn.

Còn nhiều, còn nhiều lắm những lời anh kể tội tôi. Những bức ảnh anh chụp về 2 lon bia tôi uống vì thèm lúc trước mang bầu con trai, ảnh về chai rượu ngoại anh mua để tặng bị tôi lỡ tay làm bể,…Tất cả đều được anh chụp và gửi cho mọi người.

Về gia đình thì thế, về công việc cũng không kém, anh chê tôi là người không có chuyên môn, “ là cô giáo mà nói tiếng Anh trọ trẹ, lại tập trung học sinh bài bạc nên không xứng là một giáo viên, làm hỏng cả một thế hệ học sinh” và mang cả một bản “ cáo trạng” của anh gửi trường để đuổi việc tôi. Anh quá nhẫn tâm còn tôi chẳng biết thanh minh cùng với ai.

Dịp Tết, học sinh đến nhà chúc tết cô giáo, khi ấy mẹ chồng tôi cũng có ở nhà. Ngồi chơi chán thì chúng gợi ý mua bài để đánh chơi Tết. Vì có nhiều khách cũng như mẹ chồng ở đó nên tôi không cho mua chơi. Vậy mà về nhà, mẹ chồng tôi lại nói với anh là tôi tổ chức đánh bài. Ở trường, tôi được thầy cô và học sinh yêu mến. Tư cách giáo viên, chuyên môn của tôi không phải do anh mà do mọi người nhà trường đánh giá. Tôi buồn rất nhiều vì nhận ra được bản chất con người thật của chồng mình.

Tôi giận anh nhưng tôi biết còn một thứ khác vô cùng lớn đang sụp đổ trong tôi chính là sự tin tưởng và sự tôn trọng mà tôi dành cho anh. Yêu anh bao nhiêu tôi hận anh bấy nhiêu. Giờ đây tôi cảm thấy vô cùng sợ anh, sợ những gì anh lại viết, lại chụp và lại gửi.

Không ai có thể giỏi giang đến mức vừa lấy chồng là đã thành người vợ tốt. Tất cả đều phải học và hai vợ chồng cùng cố gắng làm tròn trách nhiệm với nhau. Tôi trẻ hơn anh rất nhiều từ kinh nghiệm sống đến cả những va vấp ngoài đời nhưng tôi vẫn biết được rằng, cuộc sống vợ chồng cần có sự sẻ chia và dần chấp nhận nhau.

Chắc tôi sẽ không buồn và thất vọng đến thế nếu anh nói với tôi những gì anh nghĩ, góp ý về những khuyết điểm cũng như những lúc tôi phạm sai lầm. Chẳng phải ông bà ta có câu “ không vạch áo cho người xem lưng”, dù tôi có mắc lỗi lầm lớn nhỏ, tôi vẫn muốn anh nói chuyện tử tế với tôi chứ không phải viết mail gửi cho họ hàng và đến cả những chuyện mà tôi chưa nghe anh nói với tôi một lần.

Hình ảnh
Anh là chồng hay là … chiếc camera?

Nhân lúc vợ chồng còn nói chuyện tình cảm, tôi gợi ý để anh hiểu rằng viết về vợ cho mọi người như thế là không tốt, “mọi người chửi em thì ít mà đánh giá anh thì nhiều”. Anh buông lời như không có gì “ viết vậy mà còn chưa chừa”, lúc ấy tôi nằm im không dám ý kiến gì thêm nữa.

Buồn! Thất vọng! Nhiều lúc nghĩ quẩn tôi chỉ muốn kết liễu đời mìn, tôi không muốn sống trong cảnh phải dè chừng và canh chồng tôi mọi lúc, nhưng còn đứa con là niềm hy vọng, nó chưa biết gì. Mẹ tôi gọi điện nói tôi cố gắng chịu đựng vì con, còn mẹ chồng thì luôn miệng chửi tại mẹ con tôi mà con trai bà mới khổ.

Buông tiếng thở dài an ủi bản thân. Tự rút kinh nghiệm với chính mình, nếu có con gái, tôi sẽ không cho con lấy chồng hơn nhiều tuổi như thế. Phải chăng phong cách sống và suy nghĩ của hai thế hệ khác nhau làm cho vợ chồng không còn có sự hòa hợp hay đang có lý do gì khác mà tôi còn chưa biết về anh?

“ Chồng già vợ trẻ là tiên”, ngẫm câu nói ấy mà tôi thấy phận mình sao chua xót. Chúng tôi đã li hôn và tôi được quyền nuôi con. Con là niềm an ủi nhất đối với tôi để tôi vượt qua cú sốc về tâm lý trong thời gian này. Tôi vội ôm đứa con nhỏ đang ngủ vào lòng tự nhủ mình phải cố gắng tất cả vì con.

Gia Huệ


Trich nguồn: http://congso.com/anh-la-chong-hay-la-chiec-camera-2889

Tuyen dung, viec lam, Tim viec nhanh
TinNhanh2010
 
Bài viết: 756
Ngày tham gia: Thứ 7 07 Tháng 8, 2010 4:02 pm
Đến từ: Hồ Chí Minh

Quay về Những câu chuyện vỉa hè.

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến12 khách

cron