gửi bởi edavn » Thứ 2 10 Tháng 3, 2008 1:27 am
Thương bằng hữu Ác Kên xuất động
Chốn thảo hoang thu thập dị đồng
======================
Trong khi đó, tại thạch tây động, Ác Kền dị sĩ sau hồi bàng hoàng choàng tỉnh thì Dê Lỳ sư phụ đã chạy xa khuất khỏi tầm nhìn. Chợt nghĩ đến cảnh Dê Lỳ bị lông lá bao phủ, trùm kín, nếu không được trợ giúp chắc khó qua khỏi nạn kiếp này. Năm xưa dị sĩ chỉ dụng vài giọt thoa lên đỉnh đầu thế mà ngài dùng kéo cắt liên hôì kỳ trận ròng rả 3 năm trời cũng chả ăn thua gì đến mức phải lột đi lớp da đầu thì mới khỏi, hiện tại cự hầu kia phục hết cả chậu dịch dược bôi khắp toàn thân dẫu Dê Lỳ có 3 đầu 6 tay chưa chắc cắt kịp để vén lông mà lột da... chỉ nghĩ đến vậy, Ác Kền dị sĩ, chạy vào góc động xách ra 9 con dao cạo lưỡi cong cong kỳ dị như trăng khuyết, cườm đao đính vòng kêu lẻng xẻng, mủi đao xâu xuyên qua một sợi lông của quái điểu màu trắng như tuyết vừa cứng vừa dài... sau đó rời thạch động nhằm hướng Dê Lỳ vừa chạy phi đến như chim bay...
Tại cánh rừng xa xa, có một sơn nữ tóc dài như suối, đen như mun, môi đỏ như son, da trắng như tuyết, dáng người thanh tao, xương cốt nhỏ nhắn, khoé ba thu buồn rười rượi như nét hồ phẳng lặng thi thoảng lăn tăn lên vài gợn sóng lúc chiều thu... Nàng chính là cô thôn nữ trong miếu hoang chiều nọ gặp Dê Lỳ sau khi bị dị biến thành cự hầu.
Thực ra không ai biết nàng ở đâu đến, cũng chưa từng ai gặp nàng ở miếu hoang chỉ vì hôm đó đột nhiên nàng xuất hiện tại đây, quả là số trời đã định. Nàng vốn là tiên nữ xinh đẹp nhất trong bẩy mươi hai đệ nhất cung nữ thiên đình, cũng vì vậy mà bao người rúng động trước sắc đẹp nghiêng trời lệch đất cuả nàng... thậm chí ngọc hoàng cũng ngày đêm tơ tưởng.. Một hôm theo thông lệ, thiên đình mở tiệc hội vườn đào, đây là ngày vườn đào tiên cuả thiên đình cho trái chín, mỗi trái đào từ khi ra hoa đến lúc chín phải trải qua chín mươi chín vạn năm và trong vườn chỉ có duy nhất tám mưoi mốt qủa, mổi quả to bằng đưá trẻ nít sơ sinh và hình dạng cũng tương tự như vậy người nào ăn được một quả thì sinh lực dồi dào, có thể lấy được tám mươi mốt vợ đối với nam và chín mươi chín chồng đối với nữ
Hôm đó, sau tiệc rượu linh đình, các thần tiên đức cao vọng trọng lần lượt được ban đào, tam phẩm thì chia năm, nhị phẩm chia ba, nhất phẩm xài toàn phần, riêng ngọc hoàng được hai quả, còn dạng tiên nữ thì chỉ vaò múa vui thôi chứ chả được quả nào Nàng tiên xinh đẹp kia cũng phải vào phục vụ, sau mấy màn trình diễn muá may bay bướm, rươụ ngà ngà, ngọc hoàng cùng các quan nhào ra vồ vào đoàn tiên nữ, đương nhiên nànng tiên kia là phần của ngọc hoàng không ai dám đụng đến hoặc tranh dành do vậy ngài chỉ quơ tay là tóm gọn nàng... Ngài bế nàng vào hậu cung, thỏ thẻ vào tai nàng răng: "sau đêm nay ta sẽ phong nàng làm Quý Phi và ban cho nàng đào tiên" vào đến ngự.. giường (hình như cái gì mà vua dùng đều có chữ ngự trước thì phải?) ngài bỏ hai trái đào ra và bảo Qúy phi đợi chờ dây lát (từ nay ta gọi nàng là Qúy Phi vì bậc quân vương đã xuất ngôn thì như dao chém chuối)
Qúy Phi, ngôì đợi một lúc rồi lén lấy ra một trái đào giống y hệt thế vào và cầm một trái nhai lấy nhai để, quả là đào tiên, chỉ cần cho vào miệng là tan ra chảy tuốt vào họng, một mùi thơm ngào ngạt bay ra, một cảm giác dễ chịu lan toả khắp cơ thể, Quý Phi cảm thấy như có luồng nhiệt luôn tuôn trào tại đan điền và cô tụ lại hội âm huyệt nhột nhạt, ham muốn vô cùng...
Ngọc hoàng sau khi giải quyết xong (chắc ngài xực nhiều bia 333 quá) khoan khoái bước đến bên Qúy Phi lấy một quả đào trao cho nàng, và cẩm một quả cho vào miệng nhá, bổng ngài nhăn mặt khó chịu, sao quả đào này chả giống gì cái quả chín mưoi chín vạn năm về trước? tuy nhiên trông thấy Quý Phi e lẹ ngượng ngùng bế trái đào má ửng đỏ trân trân nhìn ngài (Qúy Phi đang hoảng sợ ngọc hoàng sẽ phát hiện đồ giả). Ngọc Hoàng nhìn thấy vậy chợt như quên hết, nuốt nước bọt đánh ực làm trôi luôn cả trái đào vào bụng. Qúy Phi cũng e lẹ ăn nốt trái đào thứ hai, lúc này xuất hiện kỳ biến, Qúy Phi chồm lên Ngọc Hoàng, còn ngài thì bẹp dí như con dán sau khi chén xong trái đào giả ngài bị ngộ độc, moị bộ phận cơ thể tê liệt hoàn toàn, nhìn người thiếp đang phây phây dậy sóng tình mà ngài đành bó chi chì chân lực bất tòng tâm...
Còn nàng Qúy Phi trong cơn sóng tình dạt dào không còn giữ được lễ nghi nữa, nàng trèo, leo, vặt, kéo,.. đủ kiểu đối với Ngọc Hoàng mà vẫn không được gì, trong lúc ham muốn lên tột độ mà không được đáp ứng Nàng buông một câu: "cái đồ liệt.." chỉ câu vậy thôi mà nàng phải mang hoạ, ngọc hoàng giận giữ thét lên: "Ngữ mày thì có mà lấy... khỉ đột" thế là ngài sai vứt Quý phi xuống trần gian khi nàng vẫn chư kịp vận lại y phục, trong lúc đó lại thấy một kẻ lảo đảo vừa đi vừa chửi, dám chửi cả ngài nên sai thiên lôi hợp nhất 3 loại sét của tam giới choảng thẳng vào kẻ đó...
Đến bây giờ Qúy Phi vẫn một mình, nàng ăn phải đào tiên, nhưng từ khi gặp được sư phụ Dê Lỳ trong miêú hoang đến giờ, nàng nguyện bỏ qua chín mươi đưá còn lại chỉ yêu mỗi sư phụ Dê Lỳ mà thôi nhưng bộ dạng chàng thế kia làm sao có thể sánh với nàng mà thiên hạ không chê cười? nàng đau khổ quay lại miêú hoang tìm chút kỷ niệm ban chiều chợt thấy một quái thú lông lá phi đến té bạch vào vũng nước, khi nhìn rõ mặt nhận ra Dê Lỳ nàng lại hoảng sợ rên lên một tiếng (vì hôm trước người nhẵn thín, hôm nay lông lá tua tua kỳ dị) vậy là nàng tan mộng tái hợp, rên khẻ một tiếng chạy một mạch ra cánh rừng này ngồi thẫn thờ...
Nàng ngôì khóc một mình, bổng thấy trong lòng khác lạ, nhìn xuống hạ thân chợt thấy bụng to dần ra, trong bụng cảm giác có gì đó động đậy, càng lúc càng mạnh.. thì ra sau chiều đó nàng đã mang dòng máu cuả cự hầu, vốn nàng là tiên nên việc mang thai sinh nở diễn ra rất nhanh, chỉ trong chớp nhoáng có tiếng trẻ khóc oe oe bên bìa rừng, Qúy Phi lấy trong bọc mang theo mình một tấm khăn lớn, cắn ngón tay chỉ kịp viết lên dòng chữ bằng máu: "Hài tử cự hầu sư" và từ từ bay lên không trung về trời (Sau khi đày Qúy Phi xuống trần Ngọc Hoàng thấy hối hận nên sai người gọi nàng về trong giây lát).
Khi Ác Kền dị sĩ bay qua bìa rừng, từ phía xa ngài đã thấy một làn sương trắng bay lên, lại gần thấy ánh dương quang rực rỡ đang bao bọc quang một chiếc bọc mà từ đó có tiếng oe oe của trẻ nhỏ vang lên. Vốn là người từ tâm, dị sĩ đáp xuống ẵm chiếc bọc ra xem thì thấy một đứa bé lúc đen nhẻm nhăn nheo, lúc trắng trẻo xinh đẹp, liên tục biến hình, và đang lơn lên không ngừng, đâu đó trên gương mặt đưá bé có nét quen thuộc lạ lùng, ngài chợt nhận ra trông giống sư phụ Dê Lỳ nên cứ nghĩ sư phụ gặp quái sự lần nưã và biến thân ra thế này, bất giác ngữa mặt than rằng: "Ngaì quả là số kiếp gian truân, ta sẽ cố gắng chăm lo cho ngài cho đỡ bất hạnh". Nói xong, xách đưá bé đi...
Lại nói về Sư phụ Dê Lỳ sau khi phục nguyên dạng, thập phần vui vẻ, quên hết sự đời mới xẩy ra, nhảy chân saó, lặc cò cò, miệng huýt gió rầm trời chạy về mùi thôn từ đấy trở đi ngài không dám mon men đến khu rừng cạnh miêú hoang nữa. Còn Ác Kền dị sĩ, sau khi nhặt đứa bé rảo bước đi về, chợt qua miêú hoang thấy cả cồn lông tóc thì lại càng tin đứa bế là Dê Lỳ Sư phụ, và bất chợt suy nghĩ: "Chốn này là nơi Dê Lỳ gặp kỳ duyên, tránh được kiếp nạn lột da, âu là ta nuôi dưỡng dị đồng tại đây và chờ xem có điều gì quái dị xẩy ra nữa không" nghĩ thế nào làm vậy, dị sĩ dọn dẹp miêú hoang và ẩn cư tại đây cùng dị đồng.